Chương 161

Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thẳng

38.249 chữ

08-03-2023

===

Tên lửa đạn đạo "DF-5" là tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, chủ yếu dùng cho các lực lượng chính trong chiến lược quan trọng về việc tấn công lãnh thổ các quốc gia đối địch. Trước mắt mới chỉ có 2 quốc gia lớn Mỹ, Nga nắm giữ loại trang thiết bị này.

Trung Quốc là quốc gia thứ 3 tuyên bố nắm giữ kỹ thuật về tên lửa đạn đạo xuyên lục địa.

Tầm bắn được tuyên bố từ phía chính phủ của "DF-5" là 12.000 ki-lô-mét, khoảng cách này cũng đủ để gây ra mối đe dọa chiến lược mạnh mẽ đối với nước Mỹ.

Ban đầu, quốc gia này định trưng bày "DF-5" tại cuộc duyệt binh nhân ngày Quốc Khánh, nhưng bây giờ vẫn chưa trưng ra thì đã có tin tức tuyên bố ở nước ngoài.

Theo tin tức nói rằng, một số quốc gia phương Đông nào đó đang phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thật ra cũng không có gì đáng kể, số liệu thì sáo rỗng, giả dối. Họ cười nhạo quốc gia kia, nói rằng hành vi giả vờ lừa dối khiến người khác sợ này rất buồn cười.

Tuy tin tức không nói rõ là quốc gia nào, cũng như không nêu tên "DF-5". Nhưng xét từ các kế hoạch quân sự quốc tế gần đây, kết hợp với các động thái khác nhau, từ đó cho thấy bài báo này chính xác là nhắm vào Trung Quốc.

Sau khi tin tức được đưa ra, đại sứ quán lập tức dịch tin này và gửi về Trung Quốc, Bộ An ninh quốc gia đọc xong tài liệu đã nổi lên lòng nghi ngờ.

Tầm bắn thực tế của "DF-5" đúng là dưới 12.000 ki-lô-mét, cũng không thể tạo thành mối đe dọa chiến lược với nước Mỹ. Nhưng căn cứ vào căng thẳng quân sự trong các thời kỳ, 2 nước Mỹ - Nga tranh đoạt quyền làm bá chủ thế giới, nước Mỹ phòng bị và chèn ép đủ các kiểu với Trung Quốc. Xuất phát từ rất nhiều lo lắng, do đó Trung Quốc đã phóng đại các số liệu tầm bắn thực tế.

Trên thực tế, quốc gia nào cũng đã từng làm việc này. Nhưng trước khi chưa nắm được tham số thực tế của đối phương, không có quốc gia nào lại công khai chế giễu như thế này.

Theo thông thường mà nói, khi nước Mỹ phát hiện Trung Quốc đã nghiên cứu phát triển ra một loại tên lửa đạn đạo đe dọa tới sự an toàn của chính họ như vậy, phản ứng đầu tiên nên là lo lắng hoặc khiếp sợ, dù chỉ đưa ra nghi ngờ, cũng chỉ nói cạnh khóe.

Nhưng hôm nay lại ngang nhiên chế giễu, nói với vẻ tự đắc như vậy, chỉ có một khả năng...

- -- Các tham số của tên lửa đạn đạo đã bị lộ, hệ thống Công nghiệp Quốc phòng đã có gián điệp!

Lãnh đạo nhà nước lập tức truyền mệnh lệnh, yêu cầu nhanh chóng tìm ra gián điệp và nhân viên liên quan để lộ cơ mật trong số đó.

- -- Cần phải diệt trừ tất cả lực lượng phản động!

Xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên Trung Quốc sẽ không có động tĩnh gì, càng sẽ không gióng trống khua chiêng điều tra để tránh đánh rắn động cỏ, làm cho gián điệp chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn trước.

- -- Vì vậy mọi thứ đều đang thực hiện trong bí mật.

===

Thật ra Đồng Tuyết Lục không hề biết vụ cơ mật bị rò rỉ, càng không biết có gián điệp, nhưng đột nhiên tư cách đi Hội chợ mùa xuân của cô đã bị hủy bỏ.

- -- Nguyên nhân là do chất lượng sản phẩm của rượu thuốc không đạt chất lượng.

Phản ứng đầu tiên của cô là không thể nào, sau đó lập tức tự mình đi nhà máy để kiểm tra.

Người phụ trách nhà máy nghe sản phẩm có vấn đề cũng vô cùng lo lắng, nhưng anh ta thề đã đảm bảo mọi thứ đều được thực hiện theo đúng quy trình.

Người phụ trách nhà máy là bạn của Tô Việt Thâm. Xét từ khoảng thời gian hợp tác, đối phương đúng là một người trung thực, nghiêm túc, đáng tin cậy. Đồng Tuyết Lục cũng không muốn đoán anh ta có động tay chân vào rượu thuốc hay không.

Có điều tất cả đều dựa vào sự thật để nói chuyện, nếu đã nói rượu thuốc có vấn đề, vậy họ sẽ đi điều tra làm rõ.

Cô đã tự mình kiểm tra và kiểm định từ khâu thu mua và nguyên liệu của rượu thuốc cho tới mỗi một bước cho ra thành phẩm, kết quả không phát hiện ra bất kỳ vấn đề nào.

Cô còn tự mình uống một ít rượu thuốc.

Hơn nữa, tuy Cục Quản lý Hành chính Công thương nói rượu thuốc của cô có vấn đề, nhưng lại chưa niêm phong công ty, chứng tỏ rượu thuốc của cô vẫn có thể tiêu thụ buôn bán.

- -- Điều này có hơi kỳ lạ.

Sau khi ở lại nhà máy 2 ngày và xác nhận sản phẩm không có vấn đề, Đồng Tuyết Lục cảm thấy vụ việc có hơi kỳ lạ. Vì vậy cô đã ngồi xe về thẳng nhà và nói với 2 ông nội về việc này.

2 cựu Tư lệnh là ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu thấy nhiều biết rộng, vừa nghe đã ngửi ra được vấn đề.

Ông cụ Ôn nhíu mày: "Có lẽ là có một số người không phải con người, chuyên làm những việc bắt gà trộm chó gây nguy hiểm cho đất nước và nhân dân. Cháu đừng quan tâm việc này, cũng đừng đi thăm dò, bên trên bảo cháu làm, cháu phối hợp theo là được."

Tư lệnh Tiêu hiếm khi có cùng ý kiến với ông cụ Ôn nên cũng gật đầu thật mạnh: "Lần này lão già ngoan cố nói đúng đấy. Cháu cứ coi như không biết gì hết, nên làm gì thì làm cái đó. Nếu gần đây có người hỏi thăm cháu gì đó, cháu phải cẩn thận lưu ý, nhất định không được xem thường."

Nhìn dáng vẻ thận trọng như vậy của 2 ông nội, Đồng Tuyết Lục chợt đoán được 2 từ "gián điệp".

Nếu thật là như vậy, vụ việc đúng là có hơi lớn.

Có điều vụ việc này cũng quả thật không phải chuyện cô có thể xen vào. Như 2 ông nội đã nói, cô chỉ có thể giả bộ không biết gì hết, sau đó cẩn thận hành động.

Nhưng hội chợ mùa xuân đã bị hủy, nhân viên của công ty bàn luận sôi nổi, suy đoán gì cũng có.

Khi Đồng Tuyết Lục vừa trở lại công ty, nhân viên đã vây quanh đua nhau hỏi han.

"Giám đốc Đồng, có phải rượu thuốc của chúng ta sắp bị niêm phong không?"

"Vậy công ty chúng ta còn có thể hoạt động tiếp không?"

"Có phải có người cố ý nhằm vào công ty chúng ra, không lẽ là có ác ý trả thù việc trước đây chúng ta kiện nhà máy kia phải không?"

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua từng người đang có mặt rồi nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Mọi người bình tĩnh một chút. Về việc Hội chợ xuân bị hủy tư cách, tôi đã nộp hồ sơ xét duyệt theo đúng trình tự, sản phẩm của chúng ta không có vấn đề gì. Vì vậy công ty chắc chắn sẽ không bị niêm phong, mọi người phải có niềm tin về điều này."

"Về việc có ai trả thù hay không, điều này chúng ta cũng không cần đoán nữa. Việc chúng ta cần làm bây giờ đó là cải thiện chất lượng và phục vụ để người ta không bắt được bất cứ nhược điểm và sai lầm nào. Nếu đã không thể đi Hội chợ xuân, vậy tôi muốn tận dụng khoảng thời gian này để đào tạo cho mọi người về thương mại quốc tế. Đến lúc đó, nếu ai muốn đi thì tới đăng ký với phó giám đốc Lâm."

Tuy không đi Hội chợ xuân sẽ tổn thất một phần thu nhập, nhưng đối với Đồng Tuyết Lục mà nói cũng không phải vấn đề lớn.

Bây giờ những gì cô cần phải làm chính là phối hợp với sự sắp xếp của đất nước, xoa dịu lòng người và không gây thêm hỗn loạn cho đất nước.

Quả nhiên khi nghe thấy lời của Đồng Tuyết Lục, trong lòng mọi người đã bình tĩnh lại không ít, hơn nữa còn chuyển dời sự chú ý.

"Tôi muốn đăng ký! Trước đây tôi đã muốn học về kiến thức liên quan tới lĩnh vực thương mại quốc tế rồi, nhưng lại không biết đi học ở đâu, sách về lĩnh vực cũng rất ít."

"Tôi cũng vậy, tôi từng xin người thân của tôi sách về lĩnh vực này, nhưng xem không hiểu, như đọc sách do thần tiên viết vậy!"

"Giám đốc Đồng, cảm ơn cô. Chúng tôi sẽ rèn luyện và học tập thật tốt."

"Cảm ơn giám đốc Đồng!"

Mọi người đều vô cùng hăng hái, nhao nhao bày tỏ lòng cảm ơn từ đáy lòng với Đồng Tuyết Lục, đồng thời lòng trung thành với công ty càng mạnh hơn.

Sau khi công ty mở rộng thị trường ra nước ngoài, lương của nhân viên phụ trách ngoại thương cũng theo đó mà tăng lên. Đặc biệt sau Hội chợ thu, phần trăm hoa hồng của một số người đã vượt quá tổng lương một năm của doanh nghiệp nhà nước.

- -- Điều này khiến người khác không khỏi thèm thuồng.

Chỉ là không phải ai cũng có thể làm được công việc ngoại thương. Đầu tiên phải biết tiếng anh, còn phải có kiến thức liên quan. Hiện giờ công ty sẵn sàng đào tạo họ, dù sao cũng coi như đã chỉ rõ cho họ một con đường, khi nhìn lại họ cũng sẽ biết nên cố gắng như thế nào.

Đồng Tuyết Lục nhìn mọi người đã chuyển sự chú ý, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô gọi Đặng Hồng tới phòng làm việc.

"Quản lý Đặng, việc của công ty gần đây vẫn phải phiền anh theo dõi một chút. Nếu có người đến hỏi thăm, anh hãy báo ngay cho tôi."

Đặng Hồng sửng sốt, sau đó cẩn thận hỏi: "Giám đốc Đồng, có phải đã xảy ra vấn đề gì?"

Đồng Tuyết Lục nhìn anh ta rồi nói: "Anh chỉ cần làm theo căn dặn của tôi là được, đừng thăm dò cũng đừng hoảng sợ, cứ làm mọi việc như bình thường là được."

Đặng Hồng cũng không phải tên ngổ ngáo mới ra xã hội, đặc biệt còn là người từng trải qua mười năm đó. Anh ta lập tức hiểu ngay: "Tôi hiểu rồi, sẽ quản lý tốt công ty!"

"Vất vả cho anh rồi."

"Đây là việc tôi nên làm, nếu không còn việc gì nữa, vậy tôi ra ngoài trước."

Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó Đặng Hồng xoay người đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng làm việc.

Đối với quản lý Đặng Hồng này, Đồng Tuyết Lục rất hài lòng.

Và Đặng Hồng cũng rất hài lòng với công ty.

Bắt đầu từ năm ngoái, Đồng Tuyết Lục đã chia cổ tức cho anh ta bằng 3% cổ phần, bây giờ thu nhập của anh ta từ lâu đã vượt qua người rất nhiều người xung quanh.

Những người trước đây cười nhạo anh ta làm việc cho phụ nữ, giờ lại quay đầu ngưỡng mộ anh ta.

===

2 ngày sau, người của Cục Quản lý Hành chính Công thương còn tới điều tra tài khoản của công ty, nhưng vì Đồng Tuyết Lục đã nói qua và bảo đảm trước đó nên lần này những nhân viên không hề thấy hoảng sợ.

Mặc dù trong lòng một số người vẫn lo, nhưng qua 2 ngày thấy toàn bộ công ty vẫn hoạt động như bình thường, họ cũng dần cảm thấy nhẹ nhõm.

===

Không phải một mình công ty Đồng Tuyết Lục bị vậy, công ty của Tưởng Bạch Hủy và Tiền Thái Hân cũng đã bị thẩm tra.

Cả 2 lập tức có hơi hoảng sợ, có điều sau khi thẩm tra, Cục Quản lý Hành chính Công thương không đưa ra bất kỳ trừng phạt hay hạn chế nào với họ.

Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tiền Thái Hân vẫn cảm thấy không yên tâm: "Hay là cô đi tìm hiểu phía Đồng Tuyết Lục một chút, xem phía cậu ấy có bị thẩm tra không."

Sắc mặt Tưởng Bạch Hủy lập tức trắng bệch: "Không phải chúng ta bị phát hiện rồi đấy chứ? Tôi không đi, muốn đi thì cô đi đi!"

Tiền Thái Hân liếc cô ta: "Bình tĩnh một chút, nếu đã bị phát hiện, cô và tôi còn có thể đứng ở đây sao? Nếu tôi tới công ty Đồng Tuyết Lục, vậy không phải đánh rắn động cỏ sao?"

Bàn tay cầm bình tráng men của Tưởng Bạch Hủy đang run rẩy: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, nếu thật sự đã bị phát hiện, liệu chúng ta có bị bắn chết không?"

Tiền Thái Hân kéo mạnh cô ta, thấp giọng quát: "Cô muốn chết đấy à? Cũng không xem đây là chỗ nào. Nếu bị ai đó nghe thấy lời này, chắc chắn tôi và cô đều phải chết!"

Tưởng Bạch Hủy bị cô ta kéo đụng phải cái tủ bên cạnh, đau tới mức cô ta hít vào khí lạnh: "Chỉ là do tôi sợ thôi, Hân Hân, tôi không làm nữa, bắt đầu từ nay về sau chúng tôi sẽ không cung cấp bất kỳ thông tin nào nữa!"

Tiền Thái Hân quay đầu liếc nhìn bên ngoài, phái hiện không có ai mới quay đầu lại liếc xéo Tưởng Bạch Hủy: "Tùy cô, nếu cô đành lòng từ bỏ cơ hội kiếm tiền tốt như thế này, vậy tôi cũng không ép cô, nhưng quay đầu rồi thì cô đừng hối hận!"

Nói xong cô ta lấy ra một thứ được bọc bằng giấy báo trong ngăn kéo, sau đó mở ra rồi nói: "Đây là thù lao lần này của các người!"

- -- Trong giấy báo là 10 cây vàng!!!

Ánh mắt Tưởng Bạch Hủy nhìn chằm những cây vàng rực rỡ đó.

Một cây vàng chắc khoảng 31 gram, 10 cây là hơn 300 gram. Giá trị của vàng hiện giờ là 68 tệ/ 1 gram, tính như vậy thì giá của 10 cây vàng chính là hơn 20.000 tệ!

Nhưng cây vàng có giá trị sưu tầm, nếu có thể bán được cho người mua thích hợp, qua tay bán đi nói chung có thể thu về gấp bội!

Trái tim Tưởng Bạch Hủy đập nhanh, 2 mắt nhìn chằm chằm cây vàng, cô ta nuốt ngụm nước bọt: "Những thứ này... tất cả đều là của tôi sao?"

Tiền Thái Hân nhét những cây vàng đó vào trong lòng cô ta: "Đó là đương nhiên, trước đó tôi đã nói với cô rồi, chắc chắn thù lao không ít hơn 5 con số. Thông tin các người đưa ra lần này cực kỳ tốt, bạn tôi rất vui, vì vậy đã thưởng nhiều hơn cho các người!"

Tưởng Bạch Hủy ôm những cây vàng trong lòng, tim đập nhanh tới mức gần như không chịu nổi: "Nhưng vàng không dễ lấy ra, nếu bị ai đó phát hiện thì không tốt lắm phải không?"

Tiền Thái Hân nói: "Vàng mới dễ lấy ra, nếu tôi lấy hơn 20.000 tệ đưa cho cô, cô sẽ đem về bằng cách nào? Nếu cô không tìm được người đổi tiền, về đây tôi sẽ giúp giới thiệu cho cô?"

Tưởng Bạch Hủy gật đầu, trong lòng nghĩ nếu dùng tiền giấy đúng là rất dễ gây chú ý cho người khác.

Tiền giấy mệnh giá lớn nhất hiện nay là 10 tệ, hơn 20.000 tệ, vậy sẽ phải cầm nhiều hơn một cọc tiền!

Khóe miệng Tiền Thái Hân nhếch lên: "Bây giờ còn quyết định rút khỏi không?"

Tưởng Bạch Hủy im lặng ôm cây vàng trong lòng.

Tiền tới quá dễ dàng. Có điều chỉ cần động miệng đã có thể kiếm được số tiền cả đời người khác không kiếm nổi, không ai có thể từ chối được sự cám dỗ như vậy.

- -- Chỉ là...

"Cô chắc chắn bọn họ sẽ không tra được ra chúng ta?"

Tiền Thái Hân: "Vì vậy tôi mới bảo cô đi thăm dò phía Đồng Tuyết Lục một chút, sau đó cũng nghe ngóng những công ty khác một chút. Nếu có vấn đề chúng ta mới có thể đưa ra biện pháp đối phó thích hợp."

Tưởng Bạch Hủy nhìn cô ta rồi lại cúi đầu nhìn cây vàng trong lòng.

Một lát sau, như đã hạ quyết tâm rất lớn, cô ta gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai tôi đi thăm dò phía Tuyết Lục một chút."

Tiền Thái Hân dặn dò: "Lúc cô nói chuyện phải cẩn thận một chút, nhất định đừng để lộ sơ hở."

"Tôi biết."

Tối hôm đó Tưởng Bạch Hủy đã đem những cây vàng về nhà, sau đó tìm một nơi giấu đi.

===

Ngày hôm sau, cô ta bèn ôm đứa trẻ đi tới tìm công ty của Đồng Tuyết Lục tìm cô.

Nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy dẫn theo đứa trẻ tới, Đồng Tuyết Lục sửng sốt: "Sao cậu tới đây? Hôm nay không cần đi làm sao?"

Tưởng Bạch Hủy cau mày nói: "Ái Quốc nó bị nổi mẩn đỏ, mẹ chồng tớ hôm nay không được khỏe. Một mình tớ đưa nó đi khám tiện ghé qua hỏi thăm cậu."

Con trai của Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật tên là Lương Ái Quốc, Đồng Tuyết Lục cảm thấy không nói nên lời mỗi lần nghe đến cái tên này.

Vào những năm 1950 – 1960, rất nhiều người đặt tên là Ái Quốc, Ái Đảng, Vệ Quốc, v.v...

Đó là nét đặc trưng thời đó, nhưng bây giờ đã không còn nhiều người lấy tên như vậy.

2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy lấy tên này cho con trai là vì để cảm ơn đất nước đã gửi Lương Thiên Dật đi du học, xuất phát điểm rất tốt chỉ là tên này thật sự không hợp thời cho lắm.

Soi mói thì soi mói, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn chia sẻ với cô ta về kinh nghiệm nuôi dạy con của mình: "Tuyến mồ hôi của bé không phát triển, đừng mặc quần áo quá dày, như vậy rất dễ nổi mẩn đỏ."

"Còn phải chú ý vệ sinh da sạch sẽ, nhanh chóng thay quần áo và tắm rửa sạch sẽ ngay khi đi tiểu xong, với cả cố gắng chọn loại vải bằng bông mềm mại."

Tưởng Bạch Hủy ghi lại những điều này rồi nói với một nụ cười rạng rỡ: "Thật may có cậu. Lần đầu tiên làm mẹ tớ không biết gì cả, còn phải bận chuyện công ty nữa, đúng là sứt đầu mẻ trán."

Đồng Tuyết Lục: "Ai cũng đều trải qua chuyện này, vì vậy mới nói mẹ thật vĩ đại."

Tưởng Bạch Hủy tràn đầy đồng cảm, sau đó lại lần nữa chuyển đề tài tới công ty: "Gần đây chuyện công ty đúng là khiến bọn tớ thật sự kiệt sức. Cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên người của Cục Công thương tới cửa, nói sản phẩm của bọn tớ có vấn đề, bọn tớ đành phải đưa ra các loại bằng chứng, bận tới mức không có thời gian ăn cơm."

Đồng Tuyết Lục liếc nhìn cô ta một cái, tỉnh bơ nói: "Gần đây Cục Công thương cũng tới điều tra rượu thuốc của công ty bọn tớ, còn tra cả tài khoản."

Tưởng Bạch Hủy lộ ra biểu cảm rất ngạc nhiên: "Sao lại vậy? Tớ còn nghĩ chỉ điều tra công ty bọn tớ, sao đến cả công ty các cậu cũng bị điều tra. Lẽ nào họ không biết ông nội cậu là Tư lệnh sao?"

Đồng Tuyết Lục nhăn mày, cô cảm thấy hơi khó nghe: "Công ty mở ra dưới danh nghĩa của một mình tớ, không liên quan gì tới ông nội tớ và ông nội Như Quy. Cục Công thương thẩm tra cũng là chuyện bình thường."

"Nhà nước bắt đầu làm nghiêm từ năm trước, nền kinh tế đã phát triển rất nhanh trong 2 năm qua. Nhưng rất nhiều người đã lập nên các công ty chỉ có cái vỏ không, sau đó làm những việc đầu cơ trục lợi, hoặc làm ra những sản phẩm chất lượng kém. Kinh tế muốn phát triển lành mạnh thì nhà nước cần đánh vào những hành vi phạm tội này. Chúng mình đều là công ty chính quy, chỉ cần phối hợp điều tra thì được rồi."

Tưởng Bạch Hủy không để ý tới vẻ không hài lòng trong giọng điệu của cô, cô ta trợn mắt rồi hỏi tiếp: "Cho nên Cục Công thương làm vậy vì để đánh vào những công ty đầu cơ trục lợi sao? Những công ty khác cũng bị kiểm tra thí điểm đúng không?"

Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy. Theo tớ biết, rất nhiều công ty mà tớ biết đã bị thẩm tra rồi, và mọi người đều không có vấn đề."

Trong lòng Tưởng Bạch Hủy thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tốt rồi, công ty bọn tớ cũng không sao cả. Lúc trước tớ còn tưởng có người nhắm vào công ty bọn tớ đấy, hiện tại xem ra bọn tớ đã suy nghĩ nhiều rồi."

Đồng Tuyết Lục mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Tưởng Bạch Hủy ngồi một lúc, sau đó ôm đứa trẻ đi về.

Đồng Tuyết Lục tiễn cô ta tới cửa, cô cau mày nhìn bóng lưng cô ta.

Trước đó cô chưa bao giờ nghi ngờ 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật, bởi vì tội danh gián điệp này quá lớn.

- -- Chỉ cần dính phải, có thể đến cả mạng cũng không còn.

Vì vậy trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào, cô sẽ không bao giờ nghi ngờ những người bên cạnh, đặc biệt là bạn bè.

Nhưng lần này cơ mật quốc gia bị tiết lộ khiến cô không thể không đánh giá kỹ lại 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật.

Sau khi được chứng kiến sự phồn thịnh của nước ngoài, rất ít người còn có thể giữ được nguyện vọng ban đầu.

2 người họ từ bỏ thù lao hậu hĩnh của công ty nước ngoài mà trở về nước bắt đầu lại từ con số không, có phải trong lòng họ cảm thấy không hài lòng ư?

Đồng Tuyết Lục nhớ tới dáng vẻ Tưởng Bạch Hủy nói những lời chua xót lúc trước, còn có sau này đột nhiên cô ta lấy lòng mình.

- -- Dự cảm không tốt trong lòng cô càng lúc càng mạnh.

- -- Nếu 2 vợ chồng họ có vấn đề, vậy có phải Tiền Thái Hân cũng có vấn đề?

"Giám đốc Đồng, cô đang nhìn gì vậy?"

Người ở quầy lễ tân thấy cô đứng ở cửa nhìn đã lâu nên không khỏi tò mò đi tới hỏi.

Đồng Tuyết Lục lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nhạt nói: "Không nhìn gì, tôi chỉ cảm thấy bây giờ kinh tế càng ngày càng tốt, cuộc sống của người dân cũng ngày càng tốt hơn. Đây đều là công lao của Đảng và nhà nước."

Người ở quầy lễ tân không rõ vì sao bà chủ lại đột nhiên cảm khái như vậy, có điều lời này nói không sai.

"Đúng vậy, nhớ hồi nhỏ muốn ăn viên kẹo cũng không ăn được, bây giờ mỗi ngày ăn kẹo đã không có vấn đề gì, cuộc sống của mọi người đúng là ngày một tốt hơn rồi!"

Đồng Tuyết Lục cười rồi xoay người về phòng làm việc.

Cô không định làm gì cả, chuyện thế này không phải chuyện một người dân như cô có thể nhúng tay vào.

Nếu Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật có vấn đề, người của Cục An ninh quốc gia sớm muộn sẽ điều tra ra, họ chuyên nghiệp hơn cô nhiều.

- -- Nhưng từ tận đáy lòng, cô không hy vọng là 2 vợ chồng họ.

===

Tưởng Bạch Hủy ra khỏi phòng làm việc của Đồng Tuyết Lục nhưng không về nhà ngay mà quay trở lại công ty mình.

"Thế nào? Phía Đồng Tuyết Lục có manh mối gì không?"

Tiền Thái Hân vừa thấy Tưởng Bạch Hủy đã lập tức đóng cửa phòng làm việc rồi nhỏ giọng hỏi.

Tưởng Bạch Hủy đặt con trai lên sô-pha, cô ta buông đôi tay không còn cảm giác của mình: "Không có vấn đề gì, phía cô ấy cũng bị thẩm tra và kiểm tra thí điểm rồi, hơn nữa đến cả Hội chợ xuân cũng không đi được!"

Tiền Thái Hân khựng lại, 2 mắt trợn to: "Thật sao? Đồng Tuyết Lục thật sự không thể tham gia Hội chợ xuân?"

Tưởng Bạch Hủy cười gật đầu: "Đương nhiên là thật, tôi đã dò hỏi nhân viên của cô ấy khi đi vệ sinh. Cô ấy không lừa tôi, hơn nữa cô ấy còn nói rất nhiều công ty mà cô ấy biết cũng bị thẩm tra rồi. Vì vậy có lẽ là thẩm tra theo lệ mà không phải nghi ngờ chúng ta."

Trái tim đang nâng lên của Tiền Thái Hân cuối cùng cũng đáp xuống đất: "Vậy tôi yên tâm rồi."

Thật ra sau khi Cục Công thương tới, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn, mọi thứ trong nhà đã được thu dọn xong xuôi.

Một khi có bất cứ biến động nhỏ nào, cô ta sẽ lập tức bỏ rơi công ty và đám người Tưởng Bạch Hủy để bay ra nước ngoài.

Bây giờ biết được không sao, vậy cô ta vẫn có thể tiếp tục ở lại.

Thật ra cô ta cũng không đành lòng từ bỏ cơ hội kiếm tiền tốt như vậy. Lần này Tưởng Bạch Hủy có được 10 cây vàng, nhưng cô ta lại có được 20 cây vàng!

Cộng thêm rất nhiều tài liệu cô ta cung cấp cho nước ngoài và Loan Lan trước đây, bây giờ cô ta đang có gần 300.000 trong tài khoản nước ngoài!

300.000 mà ở trong nước thì rất nhiều, nằm cả đời không làm gì cũng không thành vấn đề. Chỉ là vẫn còn thiếu một chút ở nước ngoài, vì vậy cô ta muốn kiếm thêm ít tiền nữa mới thu tay.

===

Chính vào lúc 2 người Tưởng Bạch Hủy và Tiền Thái Hân buông lỏng cảnh giác, mẹ Lương – mẹ chồng của Tưởng Bạch Hủy đang dọn dẹp trong nhà.

Đột nhiên con mèo nhà bên cạnh chạy vào trong nhà với một miếng cá khô đang ngậm trong miệng khiến mẹ Lương hoảng hốt.

Khi bà ta bình tĩnh lại đã lập tức lấy chổi đuổi con mèo đi.

Con mèo đó quanh quẩn một vòng trong phòng, sau đó trốn dưới gầm giường khiến mẹ Lương vô cùng tức giận.

Mẹ Lương lại đi ra ngoài cầm sào tre vào. Đâm loạn vào gầm giường một lúc, con mèo kêu vài tiếng rồi chạy đi, bỏ lại miếng cá khô dưới gầm giường.

Mùi của miếng cá khô rất khó chịu, giống như chuột chết. Cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu. Mẹ Lương lấy sào tre đâm vào trong muốn khều miếng cá khô ra, nhưng không cẩn thận đã đâm vào tường, bức tường phát ra tiếng "cạch cạch".

Mẹ Lương lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, sao vách tường đó như rỗng vậy?

- -- Nếu là rỗng, có phải bị mối ăn nên rỗng không.

- -- Nếu đúng như vậy thì không an toàn rồi.

Mẹ Lương đã mặc kệ miếng cá khô, bà ta đứng dậy dùng sức chuyển giường lớn đi. Vì để chuyển giường lớn, cái eo già nua của bà ta suýt nữa gãy.

Nhưng vì an toàn của con trai và cháu trai, bà ta chẳng quan tâm cơn đau mà đỡ cái đeo bước tới gõ gõ.

- -- Quả nhiên là rỗng!

Bà ta quay đầu tìm được một cây búa, sau đó bà ta đục một cái lỗ trên bức tường, bên trong để một cái hộp sắt.

Đột nhiên tim bà ta đập như sấm, tiếp đó bà ta đứng dậy đóng cửa, quay đầu lại mới lấy cái hộp sắp ra.

Một ổ khóa nhỏ được khóa trên hộp sắt, nhưng cái này không làm khó được mẹ Lương. Trước đây cha của bà ta là một thợ làm khóa, vì vậy từ nhỏ bà ta đã được dạy cách mở mọi loại khóa.

Bà ta vào bếp lấy dây kẽm tới, đâm vài lần trong ổ khóa, một tiếng "lạch cạch" ổ khóa đã mở ra.

- -- Bên trong có 1 miếng vải đang bọc một đống đồ.

Mẹ Lương cẩn thận mở miếng vải ra, sau đó 2 mắt trợn lồi ra như mắt trâu.

- -- Bà ta đã nhìn thấy cái gì?

- -- Bà ta đã nhìn thấy 10 cây vàng!!!

Nhịp tim Mẹ Lương tăng nhanh, vui mừng đến mức miệng sắp rộng tới mang tai. Đây là bánh nóng do ông trời đánh rơi à, không ngờ bức tường lại giấu nhiều vàng đến thế.

Chắc chắn là người nào đó trước đây sợ bị điều tra, vì vậy mới giấu vào trong bức tường.

- -- Không đúng!

Đột nhiên động tác của mẹ Lương khựng lại, bà ta lấy miếng vải nhung ra rồi nhìn trái phải trước sau, sau đó sắc mặt đen lại.

Miếng vải này là của vợ con trai bà, được cắt ra từ quần áo mà Tưởng Bạch Hủy mua từ nước ngoài về!

Xi măng của bức tường này cũng mới đắp, vẫn chưa khô!

Vì để xác nhận suy đoán của mình không sai, bà ta đứng dậy chạy tới tủ quần áo tìm quần áo của Tưởng Bạch Hủy. Quả nhiên tìm được bộ quần đã bị cắt mất một miếng.

Mặt mẹ Lương càng đen hơn, lạnh tới mức gần như có thể nhỏ giọt.

- -- Cho nên vàng này là do Tưởng Bạch Hủy giấu, nhưng từ đâu mà cô ta có được nhiều vàng như vậy?

- -- Lẽ nào cô ta kiếm tiền ở công ty, sợ bà ta và con trai biết, vì vậy đã lén giấu?

- -- Có lẽ là vậy!

Trong lòng mẹ Lương thầm chửi một tiếng "con đĩ", sau đó nhét vàng vào trong túi, khóa hộp sắt rồi lại cất vào.

Sau đó bà ta cho xi măng vào nước rồi trát lại, tiếp đó lấy miếng cá khô ra. Sau khi quét dọn sạch sẽ mới đẩy giường lớn về lại chỗ cũ.

Làm xong tất cả những việc này, mẹ Lương đã mệt tới mức suýt nữa đã gãy eo, nhưng trong lòng bà ta phấn khởi, rất đắc ý.

Tưởng Bạch Hủy dám tự tiện tự ý giấu vàng đi, vậy thì bà ta lén lấy đi, không để lại cho cô ta một cây nào!

- -- Khi về, để xem sau khi cô ta phát hiện thì sẽ khóc thế nào!

Bây giờ cây vàng này chính là của bà ta và cháu trai, quả nhiên con dâu không phải người cùng họ, không đáng tin cậy!

===

Lúc Tưởng Bạch Hủy về nhà, sắc trời đã tối. Cô ta nhìn tới vị trí của giường lớn nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ngay cả lúc dọn dẹp cũng không dễ dàng di chuyển giường lớn, nên cô ta tin sẽ không có ai phát hiện cô ta đang giấu vàng trong bức tường dưới gầm giường lớn.

Bức tường có lỗ rỗng đó là do trước đó cô ta phát hiện ra, ngay cả Lương Thiên Dật cũng không hề hay biết.

Cũng không phải cô ta muốn giấu Lương Thiên Dật, mà là cô ta muốn giấu mẹ chồng.

Kề từ khi cô ta về nước, mẹ chồng cô ta đã sắp đặt cuộc sống của họ, bà ta đã biến thành thái hậu, khiến cô ta rất phiền lòng.

Vì vậy những số tiền này cô ta không định cho mẹ chồng biết, sau này khi đã kiếm đủ tiền cả nhà 3 người họ sẽ định cư ở nước ngoài, sẽ không dẫn theo bà già này!

===

3 ngày sau.

Trên đường Tưởng Bạch Hủy từ công ty về nhà, khi đi qua một ngõ nhỏ, đột nhiên mấy người đàn ông chạy nhanh từ con ngõ nhỏ ra, một tay bịt miệng cô ta.

Tưởng Bạch Hủy sợ tới mức bay mất hồn vía. Cô ta ra sức giãy dụa, nhưng mấy người đàn ông đã đè chặt cô ta.

Ngay sau đó một chiếc xe chạy tới, bọn họ nhét Tưởng Bạch Hủy vào trong rồi nghênh ngang rời đi.

Tất cả chuyện này xảy ra trong 1 phút, hơn nữa trời rất tối nên hoàn toàn không có ai phát hiện điều không ổn phía này.

Tưởng Bạch Hủy tái mặt vì sợ hãi, cô ta muốn hỏi những người này là ai, nhưng bọn họ đã bịt miệng cô ta bằng băng keo, cô ta hoàn toàn không thể thốt ra tiếng.

Xe chạy được nửa tiếng thì dừng lại trước một cánh cổng lớn. Cô ta nhìn bên ngoài cửa xe, ngay sau đó vẻ hồng hào trên mặt cô ta như bị rút đi trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ trắng bệch như một tờ giấy.

- -- Cục An ninh quốc gia!

Trước đó cô ta còn cho rằng là lưu manh hoặc nhóm tội phạm thấy công ty của cô ta và Tiền Thái Hân làm ăn tốt, cho nên muốn bắt cóc cô ta, dùng chuyện này để lừa gạt tống tiền kiếm chút ít.

- -- Cô ta không ngờ họ là người của Cục An ninh quốc gia!

- -- Cô ta chết chắc rồi, chắc chắn những chuyện họ làm bị phát hiện rồi!

- -- Làm gián điệp sẽ bị xử phạt như thế nào, hình như... sẽ bị xử bắn!

Sức lực cả người Tưởng Bạch Hủy như bị rút đi, cô ta bị bắt xuống xe, rồi bị bắt đi vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn có mấy người đàn ông cao lớn, bên ngoài còn có rất nhiều người canh giữ, trạm gác dày đặc. Một người phụ nữ yếu đuối như cô ta căn bản đừng nghĩ tới việc xông ra ngoài.

Tưởng Bạch Hủy tê liệt ngồi trên ghế như cá chết, hàm răng run lên bần bật.

Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc đồ đen lạnh lùng quát: "Tưởng Bạch Hủy, tiết lộ cơ mật quốc gia, cô có biết đây là tội sẽ bị xử bắn không?"

Tưởng Bạch Hủy sợ tới mức trái tim run rẩy, suýt nữa tè ra quần.

Nhưng không biết dũng khí từ đâu tới, đột nhiên cô ta ngồi thẳng người, lắc đầu nói: "Tôi biết, nhưng tôi chưa bao giờ làm, các người đừng vu oan cho người tốt!"

"Vu oan người tốt sao?"

Cục phó Trịnh lạnh lùng nhìn cô ta: "Vậy cô hãy giải thích một chút, những cây vàng này cô có được từ đâu?"

Cục phó Trịnh đẩy chiếc hộp đựng những cây vàng tới trước mặt cô ta.

Khi Tưởng Bạch Hủy nhìn thấy cây vàng, khóe mắt như sắp sửa nứt, nhưng vẫn từ chối không thừa nhận: "Tôi không biết các người đang nói gì, nói tóm lại tôi không làm chuyện gì có lỗi với quốc gia!"

"Đây là do mẹ chồng cô lấy ra từ bức tường bên cạnh giường lớn nhà cô, vải nhung bọc bên trên là miếng vải cắt từ bộ quần áo cô mua từ nước ngoài về. Cô còn tiếp tục ngụy biện sao?"

Từng vật chứng được đưa ra, nhưng Tưởng Bạch Hủy vẫn cắn răng không thừa nhận.

===

Cùng lúc này, Lương Thiên Dật ở căn cứ cũng bị khống chế.

Giống như Tưởng Bạch Hủy, anh ta từ chối không thừa nhận mình đã làm chuyện có lỗi với quốc gia.

Nhưng điều khác với Tưởng Bạch Hủy là, sắc mặc anh ta vô cùng bình tĩnh: "Tôi chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường. DF-5 là dự án mà tôi bắt đầu lên kế hoạch từ 10 năm trước. Sau khi về nước tôi không hề tham gia vào dự án này, thử hỏi làm sao tôi có thể tiết lộ cơ mật?"

"Vậy anh giải thích thế nào về việc mẹ anh đột nhiên có mười cây vàng. Căn cứ cách nói của mẹ anh, những cây vàng này đều là do Tưởng Bạch Hủy vợ anh giấu?"

"Tôi không biết, phần lớn thời gian tôi đều ở trong căn cứ, vì vậy tôi không hề biết những chuyện xảy ra trong nhà."

Lương Thiên Dật là người có suy nghĩ tỉ mỉ, tư duy logic, cho nên mọi điều anh ta nói đều có lý, hoàn toàn không tìm được sơ hở.

Hơn nữa cũng như anh ta nói, anh ta không phải nhân viên nghiên cứu phát triển chính của tên lửa đạn đạo DF-5, nên anh ta không có tài liệu tuyệt mật.

- -- Điều này cho thấy, hoặc không phải anh ta tiết lộ ra ngoài, hoặc là trên anh ta còn có người khác.

Người trong tổ điều tra chuyên án của Cục An ninh quốc gia đều đồng ý rằng đó họ là người đứng phía sau. Chỉ là 2 vợ chồng Lương Thiên Dật và Tưởng Bạch Hủy đều không thừa nhận, trên tay họ lại không có chứng cứ khác nên không thể định tội cho 2 người họ.

Quan trọng hơn, nếu tình trạng bế tắc kéo dài, gián điệp liên lạc với họ phát hiện 2 người đã mất tích, chắc chắn bọn chúng sẽ chạy trốn.

Tổ chuyên án đã sớm tiến hành thẩm tra tài khoản của Tưởng Bạch Hủy, trong tài khoản có hơn 5.000 tệ, nhiều hơn so với người dân thường.

- -- Nhưng khoản này khớp với thu nhập ở công ty của cô ta.

Công ty do 2 người Tưởng Bạch Hủy và Tiền Thái Hàn hợp tác là bán sỉ sản phẩm làm đẹp, 2 người còn sáng lập nhãn hiệu "kem dưỡng da Bạch Liên Hoa" thuộc về riêng họ.

Phương thuốc của kem dưỡng da Bạch Liên Hoa nghe nói là mua từ doanh nghiệp nước Pháp, bao bì chai thủy tinh màu vàng, nhãn mác và mô tả sản phẩm đều bằng tiếng Pháp. Nhìn qua mang phong cách Tây, rất được ưa chuộng trong nước.

Trước đây Cục Công thương đã kiểm tra sổ sách của công ty họ, cũng lén kiểm tra tài khoản riêng của 2 người họ, đều không phát hiện bất cứ vấn đề nào. Nếu không phải lần này mẹ Lương lấy ra 2 cây vàng đi đổi tiền mặt với người khác, họ cũng sẽ không bắt được điểm sơ hở.

- -- Nhưng hiện giờ 2 vợ chồng họ từ chối nhận tội, vụ án bỗng chốc bế tắc.

===

Đồng Tuyết Lục không hề biết chuyện 2 vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật đã bị bắt.

Sáng hôm nay, sau khi cô dậy làm bữa sáng yêu thương cho cặp song sinh thì đã dặn dò 2 đứa trẻ đừng làm 2 ông nội mệt.

Tiểu Yến Yến ôm chân mẹ, cái đầu nhỏ ngẩng lên nói: "Mẹ ơi, ông nội nói bọn con là cục cưng nhỏ của 2 ông, có mệt nữa cũng không sao ạ."

Tiểu Nhiễm Nhiễm thì ôm cái tay bụ bẫm, dáng vẻ lạnh lùng gật đầu: "Đây gọi là gánh nặng ngọt ngào."

Đồng Tuyết Lục đúng là chết cười với dáng vẻ của 2 đứa nhóc này, cô đưa tay véo khuôn mặt của 2 đứa.

"Dù là gánh nặng ngọt ngào, nhưng đó cũng là gánh nặng. 2 ông nội đã lớn tuổi rồi, 2 con phải chăm sóc thông cảm cho 2 ông. Mẹ biết các con là cục cưng ngoan, 2 con chắc chắn làm được phải không?"

Tiểu Yến Yến gật đầu, nói với giọng non nớt: "Đúng ạ, bọn con làm được. Mẹ ơi mẹ yên tâm đi làm đi ạ, mẹ hãy kiếm nhiều tiền chút để về mua đồ ăn vặt cho Yến Yến nhé."

Đồng Tuyết Lục: "..."

Tiểu Nhiễm Nhiễm: "Mẹ yên tâm, con sẽ trông anh trai, không để anh ăn vụng đồ ăn vặt ạ."

Tiểu Yến Yến:... QAQ

Trái tim Đồng Tuyết Lục run lên trước sự dễ thương của con trai và con gái. Cô đã hứa với 2 đứa nhóc hôm nay cô sẽ về sớm, sau đó cô lập tức đi làm.

Vừa đi ra cửa nhà không xa cô đã bị 2 người đàn ông chặn đường.

"Đồng chí Đồng, chào cô. Chúng tôi là người của Cục An ninh quốc gia, có một việc cần cô phối hợp."

2 người đàn ông nói rồi đưa ra thẻ công tác cho cô xem.

Ngày nay có khá ít thẻ làm giả, dù có cũng không ai dám giả mạo người của cơ quan nhà nước.

Đồng Tuyết Lục gật đầu, sau đó đi theo họ.

Khi tới Cục An ninh quốc gia, lúc này Đồng Tuyết Lục mới biết Tưởng Bạch Hủy đã bị bắt.

Tâm trạng cô vô cùng phức tạp.

"Đồng chí Đồng, chúng tôi nghi ngờ người liên lạc với gián điệp là Tiền Thái Hân. Chỉ là trước mắt chúng tôi chưa có chứng cứ, cũng lo đánh rắn động cỏ. Chúng tôi bảo cô tới là muốn cô mô tả giọng điệu và giọng nói trong lúc trò chuyện bình thường của Tưởng Bạch Hủy, chúng tôi muốn ổn định Tiền Thái Hân."

Tổ chuyên án Cục An ninh quốc gia đã tra được một ít manh mối.

Tiền Thái Hân thường cách một khoảng thời gian sẽ đi bưu điện để gửi các sản phẩm làm đẹp, họ nghi ngờ đây là cách thức liên lạc với gián điệp cuối cùng của cô ta.

Họ tìm theo địa chỉ cô ta đã gửi trước đó, nhưng đối phương đã sớm chuyển đi.

- -- Kẻ địch vô cùng xảo quyệt.

Nếu họ muốn lấy được chứng cứ thì nhất định phải chờ lần hợp tác tiếp theo của Tiền Thái Hân, nhưng bây giờ Tưởng Bạch Hủy đã bị bắt. Nếu hôm nay cô ta không đi làm, chắc chắn Tiền Thái Hân sẽ phát hiện có điều không ổn.

Đến lúc đó cô ta có khả năng sẽ chạy trốn. Họ có thể bắt Tiền Thái Hân, nhưng từ đầu đến cuối lại không có bằng chứng.

- -- Hơn nữa cứ như vậy tên gián điệp cuối cùng sẽ chạy trốn.

- -- Họ không muốn thả bất kỳ gián điệp nào!

Vì vậy, họ nghĩ đến Đồng Tuyết Lục. Cô là bạn học cũng là bạn tốt của Tưởng Bạch Hủy, họ muốn lấy được một số thói quen sinh hoạt của Tưởng Bạch Hủy từ chỗ Đồng Tuyết Lục, sau đó xem có thể lừa được Tiền Thái Hân không.

Sau khi Đồng Tuyết Lục nghe xong, bỗng nhiên nói: "Thật ra tôi có một năng lực."

Cục phó Trịnh nhíu mày: "Năng lực gì?"

"Tôi có thể bắt chước giọng nói của người khác."

Nói xong lời này, Đồng Tuyết Lục đã nói một đoạn bằng giọng của Tưởng Bạch Hủy.

Mọi người đang có mặt:!!!

Giọng nói mà Đồng Tuyết Lục vừa mới nói chuyện không thể nói không hề liên quan với giọng của Tưởng Bạch Hủy, mà chỉ có thể nói là giống y hệt!

Cục phó Trịnh đã kích động: "Đồng chí Đồng, thật không ngờ cô còn có bản lĩnh này!"

Đồng Tuyết Lục cười nhạt nói: "Bình thường tôi không có việc gì nên học chơi thôi."

Mọi người: "..."

Thật ra năng lực này là học từ kiếp trước, cô ở kiếp trước có một khoảng thời gian rất có hứng thú với lồng tiếng, vì vậy đã bỏ ra rất nhiều tiền để học lồng tiếng chuyên nghiệp từ các giáo viên chuyên nghiệp.

Hơn nữa âm sắc của Tưởng Bạch Hủy cũng không đặc biệt, khá dễ bắt chước, vì vậy mới khiến mọi người chấn động.

Người của cục An ninh quốc gia vốn muốn tìm 1 đồng chí nữ có giọng điệu tương tự Tưởng Bạch Hủy, thông qua điện thoại ổn định Tiền Thái Hân trước.

Bây giờ đã có con bài lớn là Đồng Tuyết Lục, vậy thì dễ làm rồi.

===

Sau khi Tiền Thái Hân đi vào phòng làm việc đã phát hiện Tưởng Bạch Hủy chưa tới công ty.

Tuy 2 người họ là quan hệ hợp tác, nhưng từ cổ phẩn mà nói cô ta mới là bà chủ lớn, bởi vì cô ta bỏ vốn gấp đôi Tưởng Bạch Hủy.

Do đó bình thường đều là Tưởng Bạch Hủy tới công ty quản lý nhân viên, xử lý giấy tờ một chút, còn cô ta thường ngủ tới mười giờ mới chậm rãi đi làm.

Nhưng hôm nay Tưởng Bạch Hủy không tới, chuyện có hơi kỳ lạ.

Tiền Thái Hân đi tới hỏi quầy lễ tân: "Hôm nay quản lý Tưởng chưa đi làm sao?"

Người ở quầy lễ tân lắc đầu: "Chưa thấy, thật kỳ lạ, bình thường quản lý Tưởng đều đến sớm, hôm nay không biết sao chưa đến."

"Vậy cô ấy không bảo người khác xin nghỉ phép sao?"

"Không có."

Nghe thấy lời nói từ quầy lễ tân, trong lòng Tiền Thái Hân chợt run lên, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Như họ làm gián điệp, bình thường đã là nhạy cảm nhất rồi, một khi có điều gì đó thay đổi, họ sẽ nghĩ ngay đến những điều không hay.

Tiền Thái Hân đang định bảo quầy lễ tân đến nhà Tưởng Bạch Hủy thì đúng lúc này chuông điện thoại vang lên.

Người ở quầy lễ tân nghe máy, ngay sau đó vẻ mặt chợt bừng sáng: "Quản lý Tưởng là cô sao, vừa rồi giám đốc Tiền mới nhắc tới cô. Dạ vâng, tôi sẽ chuyển máy cho giám đốc Tiền."

Tiền Thái Hân nghe thấy là Tưởng Bạch Hủy, nỗi nghi ngờ trong lòng đã biến mất.

Cô ta nhận điện thoại rồi "alo" một tiếng, sau đó nghe được "Tưởng Bạch Hủy" bên kia nói:

"Hân Hân, Thiên Dật nhà tôi được thăng chức làm phó viện trưởng rồi. Căn cứ bảo anh ấy phụ trách một dự án mới, hôm qua tôi nhận được điện thoại, hôm nay định đi căn cứ chúc mừng anh ấy."

Tiền Thái Hân nhướng mày: "Thật sao? Đồng chí Lương thật sự đã được thăng chức làm phó viện trưởng sao?"

"Đương nhiên là thật!"

"Tưởng Bạch Hủy" đắc ý nói: "Thật ra chúng tôi vừa về nước lãnh đạo đã nói sẽ thăng chức cho Thiên Dật làm phó viện trưởng, chỉ là lúc đó họ nói muốn kiểm tra anh ấy, vì vậy mới để anh làm nhân viên nghiên cứu khoa học sơ cấp ở căn cứ."

"Hóa ra là như vậy."

"Tôi sẽ ở lại căn cứ 2 ngày mới về, một mình cô quản lý công ty không có vấn đề gì chứ?"

Tiền Thái Hân hào phóng nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, giúp tôi chúc mừng đồng chí Lương, tin vui như vậy, cô ở thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì."

Ở được càng lâu, tin tức lấy được sẽ càng nhiều, tới lúc đó giá trị đổi được cũng càng cao.

"Tưởng Bạch Hủy" cười 2 tiếng: "Được, vậy tôi cúp máy đây, khi tôi về sẽ nói sau."

Tiền Thái Hân như có tâm linh tương thông cũng gật đầu nói: "Được, về rồi nói sau."

Điện thoại có ghi âm nên họ không bao giờ nói những chuyện quan trọng trong điện thoại.

===

Sau khi cúp máy, người của Cục An ninh quốc gia lần lượt giơ ngón tay cái lên cho Đồng Tuyết Lục.

"Đồng chí Đồng, năng lực bắt chước người khác của cô thật sự rất tuyệt!"

Không chỉ giọng nói giống, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng rất giống, đối phương hề nghi ngờ chút nào.

Đồng Tuyết Lục khiêm tốn nói: "Có thể phục vụ nước nhà là niềm vinh hạnh của tôi!"

Chỉ là vừa nghĩ tới Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật đều là gián điệp đã khiến trong lòng cô vẫn không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.

"Ý thức của đồng chí Đồng rất cao, nếu ai cũng được như cô thì chúng tôi sẽ bớt được nhiều việc!"

- -- Đâu như 2 vợ chồng Lương Thiên Dật, thật đúng là kẻ quên ơn phụ nghĩa!

Nhất là Lương Thiên Dật. Nhà nước đã cung cấp chi phí hỗ trợ cho anh ta đi du học, và anh ta đền đáp tổ quốc như thế này sao?

- -- Đúng là đồ lòng lang dạ sói!

===

Sau khi Tiền Thái Hân cúp điện thoại đã rất vui vẻ.

Lương Thiên Dật được thăng lên làm phó viện trưởng, còn phải phụ trách dự án mới, điều này có nghĩa cô ta lại có thể kiếm được một khoản lớn!

Nghĩ tới đây, cô tra đi kho hàng lấy một bộ mỹ phẩm rồi tự mình đóng gói, sau đó đi ra bưu điện.

Nhưng khoảnh khắc vừa bước vào cục bưu điện, cô ta đã bị khống chế.

Tiền Thái Hân hét lên một tiếng, khi nhìn rõ được người trước mặt, 2 mắt lập tức mềm nhũn.

- -- Cô ta! Xong! Đời! Rồi!

[HẾT CHƯƠNG 161]

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!